Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Nháy: Chiều đi đá bóng.
Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả. Và vì thế, nó mạnh hơn.
Không muốn bỏ họ đi, bạn đặt mỗi chân lên một con đường. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Đó cũng là một thứ trói buộc.
Ở nhà bác cũng bán hàng suốt, vẫn chạy sang thăm bà nhưng liệu có hay bằng bác đi nghỉ về, lại đóng cửa hàng một thời gian rồi sang rủ rỉ với bà suốt ngày về chuyến đi đổi đời. Cái này không rõ lắm. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh.
Có phải tôi nói đâu. Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Thất vọng, tụt giá rồi. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau. Là la lá, cho đến giờ phút này, bạn có vẻ quên rồi đấy.
Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Bởi vì, hắn có thể bỏ qua đạo đức, sự thật khách quan, để điều khiển suy nghĩ theo cách mà hắn muốn, có thể làm chủ nội tại nếu thực sự lựa chọn cách sống hoàn toàn làm chủ thế giới.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Vậy thì nó là một giấc mơ. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Thôi rồi, chậc, lại mơ, bạn biết. Hy vọng bạn chưa chết trước khi viết tiếp đoạn này.
Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa. Mãi mãi, ta chỉ là một cậu bé nhạy cảm, càng lớn càng nhạy cảm. Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.