Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Bà già vục đầu vào thùng rác. Đừng nhầm bạn với tôi.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Rồi thì thời gian trôi, ở những lớp màng được vén khác, chàng trai lại tưởng tượng sâu hơn: Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
Thấy máu cũng không dồn xuống đầu như mẹ bảo mấy. Tôi rong chơi, có ôn nhưng thấy người ta chăm chỉ gấp hàng chục lần mình, đâm mất tự tin. Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả.
Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe. Khi bạn mơ thì bạn ít biết là mình mơ. Xem trang 16 cuốn NGOÁY MŨI tác giả Nguyễn Thế Hoàng Linh (nếu có)
Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Chẳng ai bóc lột ai cả. Biết đâu, mất một cái xe, có thêm một người anh em, một người đồng chí.
Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.
Bác đã ra tay thì bật dậy nào. Và có lẽ ở trong trạng thái và hoàn cảnh này, nghĩa là có bệnh và dở dang việc, bạn hơi buồn thêm vì không thấy hào hứng cũng như khó hòa cùng niềm vui hiện tại của dân tộc. Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi.
Và nữa, trong những thành phần được coi là trên mức nhận thức bình dân, thiếu gì những hạn sạn đội lốt gạo cơm mà không bị phát giác cũng bởi khả năng đánh giá non kém của số đông bình dân. Lại còn hăng nữa chứ. Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.