Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn. Trong khi viết cuốn này, tôi đi coi diễn lại một nhạc kịch vui rất lý thú của Jerome Kern, nhan đề là Show Boat. Rồi lo lắng về y quá, bà ta gầy ốn đi vì những câu hỏi thầm: "Con ta ở đâu? Có được ở yên không? Hay là đã ra trận? Có bị thương không? Hay là chết rồi?".
Vậy thì muốn trị chứng lo buồn không gì bằng kiếm việc ích lợi để rồi say sưa làm việc đó". Khi binh sĩ ở mặt trận về, tinh thần hoảng loạn đến nỗi thành bệnh thì các bác sĩ ra phương thuốc: "Đừng cho họ ngồi không". Người giữ ngục vốn quý mến ông, khi đưa cho ông chén thuốc độc, y nói: "Sự thế đã vậy, xin ông rán vui vẻ coi thường nó đi".
"Trừ ta ra, không có cái gì làm cho ta bình tĩnh được hết". "Những người u uất thường muốn tự tử và việc cần nhất của y sỹ là tránh cho họ cái lý do để tự tử. Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận.
Chằng cây nào mọc được ở đó, ngoài một cây sồi quắt queo và chẳng vật nào sống ở đó được, trừ hàng đàn rắn độc. Nhà tôi cằn nhằn, vì không tiền trả tiệm tạp hóa mà nhà thì đông miệng ăn. Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm.
Bạn thử xem được không nào? Tôi xin nhắc lại bốn câu hỏi ấy: Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái. Mặc dù vậy tôi cũng lo rằng nếu tụi Lùn tìm ra thì tôi sẽ khốn đốn với chúng chớ chẳng chi.
Thế rồi tôi nguôi dần và tôi cố gắng bắt tôi phải suy nghĩ về những vấn đề mà trước kia tôi không để ý hay có khi còn khinh thường. Tôi tin chắc rằng sự bình tĩnh trong tâm hồn và nỗi vui trong lòng không do khu đất ta ở, của cải của ta có, địa vị ta giữ mà chỉ do thái độ tinh thần của ta thôi. Vậy thì làm sao giúp ta người được? Và tại sao lại giúp họ chứ? Có lợi gì cho ta đâu?".
Bà sống ở châu thành Maywood, một châu thành 30. Nhưng nét mặt và giọng rên rỉ kia thiệt như muốn nói "Trời ơi! Nếu ông thấu được nỗi đau đớn của tôi!". Vì ốm đau hoài, bà Eddy sớm nghĩ tới khoa "chữa tinh thần".
Mà dù có đâm xuống hố nữa thì theo luật trung bình chúng ta cũng không bị thương". Có 40 Mỹ kim mỗi tuần mà phải lo ăn mặc, củi lửa lại lo trả vốn lời nữa. Một bữa ông ta ngỏ ý xin cha cho làm thợ máy.
Một con mắt đã gần mù hẳn rồi, còn mắt kia cũng sẽ mù luôn. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Cứ tiếp tục như vậy hoài.
Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn. Hai nẹ con tôi nằm cạnh bên nhau trên giường. Tôi bèn mở cuốn sổ tay của tôi ra và xem xét những con số trong 12 tháng qua.