Chẳng hạn khi viết chương này, tôi phỏng vấn một nhà chuyên môn lập ngân sách giúp các gia đình là bà Elsie Stapleton, một người đã làm cố vấn nhiều năm cho thân chủ và nhân viên của một tiệm tạp hoá lớn ở Nữu Ước. Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao. Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên.
Hơn nữa, Người đã chỉ cho các bà cách làm tăng vẻ đẹp. Một khoa học mới là khoa di truyền học dạy rằng con người do 24 nhiễm thể (chomosomes) của cha, 24 nhiễm thể của mẹ cấu tạo nên. Tôi tự hỏi mục đích ở đời là gì? Song trả lời không được, suy nghĩ hoài không ra.
Cô nói: "Khi tôi bắt đầu làm đào hát bóng, tôi lo lắng sợ sệt quá. Ông nhắc tên những người da trắng đã giúp ông để lập nên Trường Piney Woods, những người da trắng đã cho đất, và vật dụng làm nhà, lợn, bò, và tiền để ông thi hành chức nghiệp. Tôi trả lời: "Các thư đều phúc đáp cả rồi.
Còn Douglas Maloch, một thi nhân, thì nói như vầy: Mà thiệt thế, dùng tiền mua một vật, tức là "kinh doanh" chứ gì? Mới rồi tôi gặp một thương gia ở Texas, đang ngùn ngụt lòng uất hận.
Bà theo săn sóc chồng. Mà các cháu có lại thăm bà không? Có, lâu lâu một lần vì bổn phận mà! Nhưng họ sợ giáp mặt bà lắm. Hai ba đêm đầu tôi không hề chợp mắt được một chút.
T cũng đủ làm cho một anh bán bánh lạnh xương sống rồi. Quá khứ đã chết, đừng cho nó sống lại nữa. Nếu bạn làm đúng theo đây thì sẽ không bao giờ còn buồn vì lòng bạc bẽo của người đời
Thật không còn cái gì. Mà đi như vạy phải vịn tay người ở gái. Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi.
Bà kể với tôi: "Năm 1937 nhà tôi mất, tôi đau đớn thất vọng lắm và gia tư gần như khánh kiệt. Nếu đời người quả là bể thảm thì cuốn sách này chính là là ngọn gió thần đưa thuyền ta tới cõi Nát bàn, một cõi Nát bàn ở ngay trần thế. Sau 10 năm vất vả, ăn uống kham khổ, chúng tôi không có một xu dính túi, mà còn nợ đến nước phải cầm vườn, cố trại.
Ông tên Tromper Longmay và hãng ông ở đường 40 Wall street. Có lý lắm, phải không bạn? Vậy mà có cả triệu người quay cuồng lo lắng làm hại đời mình, vì họ không chịu nhận sự chẳng may nhất, không rán chịu cải thiện tình thế, không vớt vát những vật còn chưa chìm trong khi thuyền đắm. Bà cô nhìn thẳng vào cô con gái bẽn lẽn một lúc khá lâu, rồi trả lời: "Khi con biết rõ việc con làm là hợp lẽ, con đừng để ý đến lời bàn tán của thiên hạ".
Về sau bánh đặt làm nhiều quá, bà phải mở tiệm, vì bếp nhà không đủ chỗ; lại mướn hai người nướng đủ thứ bánh. Rạp hát Opéra tại Luân Đôn mùa đó mở cửa trễ sáu tuần để ôngcó thể kể chuyện đại mạo hiểm ấy và quay phim ở nhà hát Covent Garden. bà chủ nhà cười, ông cũng cười, và lại đưa bà ta coi thêm hình.