Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Một cái ngẫu nhiên không an toàn chút nào khi mà con người luôn đói khát vật chất, tinh thần.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Lại về nhà bác ôn thi.
Nó vẫn còn hoang dã. Nếu không có một lực đẩy cực lớn. Vậy thì chuyện của ông sẽ chỉ được in duy nhất một bản.
(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng). Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Cả nhà mong bác bỏ, cũng vì sức khoẻ của bác. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Làm một bài thơ dở để được khen. Và lại thấy quyển sách bị xé. Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Như lấy đất ở mảng đê này đắp sang mảng đê vỡ kia.
Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích. Cái bướu ở lưng lồi lên. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.