Để thoát khỏi nỗi chán chường. Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Trong lúc tập, gặp một người quen nữa.
Có thể đó cũng là một cách chơi của cậu. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Nhiễm thói ấy mất rồi.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách.
Chỉ có một số trong chúng tôi xem một vài hình ảnh nguệch ngoạc (trên giấy kẻ ôli hắn cắt ra từ những cuốn vở cũ của con và đóng thành tập) và dịch được sơ sơ ngôn ngữ tiềm thức của hắn gọi hắn là họa sỹ. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Đừng nhầm bạn với tôi.
Chúng tôi đi thay quần áo. Ông chỉ việc viết xong câu chuyện và nghỉ hưu, hưởng lạc. Đối diện với bà già và cái thùng rác là những bồn hoa cỏ tươi tắn, nõn nà.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Con người dường không đủ năng lực để trải qua nhiều bộ mặt.
Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Dùng cứt thì không hay lắm.