Tôi muốn nói về ông Walter Raleigh, giáo sư môn Anh quốc văn học sử năm 1904). Nhưng thú thật cùng bạn, cả hai việc cốt yếu kia, tôi không làm việc nào. Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu.
Lập tức, ông già đáng thương này nhoẻn cười và bảo tôi: "Trời hôm nay đẹp quá nhỉ". Tôi hiểu tại sao có những người đâm đầu từ trên lầu xuống đất. Về sau, khi Franklin đã nổi danh khắp hoàn cầu, làm Đại sứ ở Pháp, ông còn nhớ rằng nỗi buồn vì mua hớ mạnh hơn nỗi vui được chiếc còi, và trước khi làm việc gì, ông cũng tự nhủ: "Coi chừng kẻo hớ như mua còi, nhé!".
Mà chúng tôi bị tấn công ở dưới sâu chỉ già nửa con số sau một chút. Tôi nói: "Anh Bill này, tôi chỉ đợi anh mười phút thôi, rồi thì "tốp". Tôi chép tập cho một đứa khác và bỏ nhiều buổi tối chỉ toán cho một bạn gái.
Ấy vậy mà sau này tôi đã kiếm được một phưng pháp kết qủa đúng như thế. Tóm lại, tôi nhận thấy rằng họ mua chuốc hầu hết những nổi khổ sở của họ vì đã định sai những vật trên đời và đã "mua hớ những chiếc còi". Chính ông đã phải công nhận rằng chẳng làm nên công chuyện gì nếu đã không học mười sáu giờ một ngày để bù lấp sự thấp kém của mình.
Sau cùng bạn bình tĩnh xem xét có cách nào cải thiện tình thế được không - cái tình thế mà bạn đã chịu nhận trước rồi đó. Lần này tôi tự nhủ: "Mày phải là thằng cha Dale Carnegie với tất cả những lỗi lầm và kém cỏi của nó. Vậy mà hồi trước có lần ông tính giải nghệ, chịu nhận là thất bại, cho đến khi ông phân tích được nỗi khó khăn thẳng tiến trên đường thành công.
Đừng bắt chước ai cả, tự tìm hiểu và sống theo ý ta, vì "ganh tị là ngu dại" mà "bắt chước là tự tử". Người vợ cho như vậy là tự nhiên mà mấy đứa con riêng cũng vậy. Như vậy, ông Lincoln luôn luôn hoan nghênh những lời chỉ trích khi ông biết rằng nó thành thật, chính xác và người chỉ trích thật lòng muốn giúp ông.
Muốn tránh sự mệt mỏi và những nỗi ưu phiền, ta phải biết tĩnh dưỡng ngay khi thấy mình sắp mệt. Ông trả lời: "Chẳng khi nào thân phụ tôi lại rỗi thì giờ nghĩ đến những kẻ mà người không ưa". Gia đình tôi là một vọng tộc ở Philadelphie.
Phải nói tôi đã tiến tới một quan mới mẻ về tôn giáo. Số mạng đã bắt vậy". Nhưng bạn có mảy may quan tâm về sự ông bà có lỗi không? Không.
Đứa gái chỉ tôi nói: "Không biết có phải ông già Nô-en mang cô này lại không?" Thấy tôi ngửng đầu mở mắt, cả hai đứa đều sợ. Chung quanh ta toàn là những bí mật. Rồi ông đưa những sự kiện ra.
Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được. Bà Ova Snynder cũng sẽ nói với ác bạn như vậy. Đáng lẽ gây dựng lại sản nghiệp của họ, họ lại đâm ra "gây lộn một cách chua chát và kịch liệt với số phận" khiến cho đời phải tăng thêm số người mắc bệnh chán đời.