Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Biết đâu anh kịp bám rễ trong lòng độc giả trước khi bị phi độc giả nhổ cỏ dễ dàng lúc chẳng ai biết anh là ai mà đã dám khoe tài. Biết chuyện này sẽ xảy ra những đến lúc thì cảm thấy khó xử.
Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Họ là mỗi con người. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Dù bạn có viết bao nhiêu chăng nữa, có gặp thêm bao nhiêu người chăng nữa thì độc giả hay những người tiếp xúc cuối cùng cũng khó hình dung ra thực chất bạn là ai. Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời.
Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Tiếc là tôi không phải quí khách.
Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Trông cậu buồn cười quá. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.
Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Mà người có trả thì chưa kịp đến tay mình, biết đâu người khác đã cướp đi. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Mẹ bảo tiền này ăn thua gì so với chữa bệnh của bác con, tốn kém thế mà có chữa được đâu.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Đây là một sự tham lam. Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Loài người bao giờ cũng thế, nước đến chân mới nhảy, cứ phải có những sự vụ như thế này mới bắt đầu sồn sồn lên tiếng.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Nhưng nó mới vì người ta tìm mãi mới ra, mãi mới cảm nhận được. Tôi chán đến trường ngồi ngoan ngoãn và vô tích sự lắm rồi.