Bạn có một phút để nhớ chúng theo thứ tự: Bạn hãy tưởng tượng nha sĩ tạo ra cái ốc hình trái tim (heart) trên răng của cô bé bằng một tia laser (Laser – Liza). Hãy nhớ rằng, lời bào chữa: “Tôi quên mất vì tôi có quá nhiều thứ phải nhớ?” rất tương ứng với câu: “Tôi không muốn làm cho trí nhớ của tôi bị quá tải”.
Do đó, hãy suy nghĩ và lập kế hoạch trước. Cảnh báo: Chương này có thể khiến vài độc giả sốc. Nó rất cô đơn, vì thế nó tổ chức các cuộc hội thảo truyền hình với bạn bè và các thành viên trong gia đình.
Đến lúc này bạn sẽ không còn cằn nhằn “Ôi, không!. Vậy hai người này phải làm sao để hiểu được nhau? Liệu có phải họ đang ở trong quá trình điều trị bệnh tâm thần? Và việc tưởng tượng một con số theo cách rõ ràng và cụ thể cũng không dễ dàng gì.
Khi bạn phải nhớ một người nào đó, cách hiệu quả là bạn tìm ra một đặc điểm tiêu biểu của người đó; một đặc điểm đặc biệt, khác thường mà khi gặp lần sau chúng ta có thể nhận ra ngay. Nếu anh ta phải nhìn vào tờ ghi chép thì chẳng hề hay ho và chuyên nghiệp chút nào. Chúng ta: “9 = P, B, 7 = K, CH (âm cứng), C (âm cứng), G (âm cứng), NG – big (lớn)”
Cuối cùng, khi bạn đến phòng làm việc, trong bạn nảy sinh một “cảm giác” kì lạ. Đúng, chính là những hãng lữ hành. Hãy nhìn khuôn mặt của họ và nghĩ về đặc điểm bạn sẽ chọn để phóng đại nhé!
Và bây giờ , hãy tiếp tực với một số gồm 10 chữ số mà bạn thấy quan trọng nhất đối với mình. Chúng ta cố gắng tiếp thu thông tin và sẽ thải hồi nó ngay lập tức. Bởi vì chúng ta chưa thật sự chú ý.
“Tôi vừa bị một trận ốm”. Bạn hãy đặt một câu có từ “friend” và một từ khác bắt đầu bằng chữ cái “i”. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là vứt bỏ một mẩu giấy rất nhỏ.
Bạn quay trở lại phòng khách, dốc ngược túi xách để mọi thứ rơi ra. Nghĩa của từ “Queso” trong tiếng Tây Ban Nha dịch sang tiếng Anh có nghĩa là “cheese” – pho-mát. Vì vậy, không thể kết luận rằng sự yên tĩnh là cần thiết cho việc học tập.
Đã bao giờ bạn gặp một người giống với ai đó mà bạn biết không? Sau khi đọc phần giới thiệu, bạn chuyển sang chương 1: Cấu trúc xe, rồi bạn nghĩ “Ôi, không!. Cuối cùng, khi bạn đến phòng làm việc, trong bạn nảy sinh một “cảm giác” kì lạ.
Lúc này chúng ta bắt đầu nghĩ đến cụm từ “Chỉ hai phút thôi”. “Tôi sinh ra đã mệt mỏi nên nghỉ ngơi là nhiệm vụ của cuộc đời tôi”. Sau cái ôm thắm thiết và chào hỏi qua lại, chúng ta đi dọc hành lang về phòng và còn gì ngạc nhiên hơn nữa khi thấy: