Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau. Tôi viết theo ông ta.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Mà dần dà đâm quen, bạn viết mà không biết nó có hay không.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Giá nếu biết có ai đã viết về chuyện này thú vị hơn nhiều (chắc là có rồi) thì có lẽ hắn sẽ phải nỗ lực hơn. Khi mà đã lớn đầu cả rồi.
Chẳng có cái gì đập. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Như thế sẽ khổ nhưng sẽ giữ được tử tế.
Và như thế, dễ chả hay gì nữa. Và có thể kiếm ra tiền từ công việc ấy. Nhầm! Lúc này (lúc khác thì hẵng để lúc khác nói), tôi muốn đặt một tia lửa ở những người tài.
- Vậy mà tôi cứ định sẽ làm cho ông phải xấu hổ cơ đấy. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt. Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt.
Giai điệu ấy ngân lên thường xuyên trong lúc tôi và thằng em ngồi xem hai trận bán kết Thái Lan-Mianma, Việt Nam-Malaysia. Chiều nay bạn đi đá bóng với thằng em về. Dù mẹ không bay, không bay đâu.
Một hôm, nhà ấy bị ăn trộm. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm.
Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Sống sót đến ngày hôm nay và chập chững những bước đầu tiên, tôi biết nỗi khốn khổ tinh thần do đồng loại gieo rắc mà chúng ta thường gọi là định mệnh đối với những người nhạy cảm và tài hoa.