Nó tan chảy, tan chảy. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên. Tôi không thích mèo.
Khi thấy viết đã cũ cũng lại khó tiếp tục. Không không cần gì cần ai nữa. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Anh dạy em, biết, quay ngay. Nó là một chuyện kể cho vui mồm như bao nhận định khác. Về danh tiếng và giá trị.
Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Người ta, người ta lấy đấy chứ.
Chả biết đường nào mà lần. Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới.
Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại. À, vì đang viết, có thể mọi người xung quanh ngó vào một cái. Đáng nhẽ phải viết những gì khó nhớ ra trước rồi mới đi miêu tả lặt vặt nhưng bạn lại muốn chơi trò thử trí nhớ của mình.
Nhưng tôi không quen phản đối. Nhưng không phải không có những mảnh đất mà con người thực sự biết cách yêu thương nhau. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Bạn biết đó chỉ là một cảm giác, một quan niệm truyền khẩu chung chung. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Lại còn có cả một cái quai vòng qua miệng giỏ, chắc để móc vào cành cây. What Ive felt what Ive known never shine through what I know Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn. Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.