Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Ngại nói là ta mất xe. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Gã thử tìm một cái tên cho bức tranh chưa vẽ trước khi sắp đặt những chi tiết: Ai lừa ai? Thông minh và đần độn? Thực ảo? Cũ quá rồi! Gã cảm giác như bức tranh đã được ai đó vẽ. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Đốt xong thấy người hơi nhẹ. Bạn thấy thế nào? Bạn có đang bị ám sát không? Hôm nay, tôi phá lệ một chút, bỏ học, nằm viết.
Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ. Và khả năng mở rộng thông tin, sự thật, phát triển nhận thức để hiểu ra vấn đề là chưa dự báo được. Mấy người này trông nhát lắm.
Ăn xong lên giường nằm. Tôi cũng không phản đối đâu. Ăn một chút gì đó nạp năng lượng hay cứ lang thang trong mệt lả.
Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Nhưng mà này không được bi quan.
Trực giác giúp tôi luôn biết phải làm gì, chỉ không ai biết điều đó mà thôi. Tôi không có nghị lực. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Còn cái quần thì rộng thùng thình. Người lớn thật buồn cười. Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn.
Và bác thường là người chiến thắng và đạt được mục tiêu. Không trình bầy nữa. Đúng là chuyện thường.