Tại sao vậy? Vì những người ở trong những phòng ấy thường mê man vào công việc của họ, không còn thời giờ để lo nghĩ về mình. Trong ba tuần vợ nằm nhà thương thì y có chín cái răng sâu. Và tôi giữ được lời hứa ấy.
Nếu tôi đủ can đảm thì đêm ấy tôi cũng đã tự tử như vậy. Tư tưởng ta xếp đặt cuộc đời và quyết định tương lai ta. Ông và những bọn người giúp việc đã quay phim phóng sự về T.
Không đầy mấy tuần sau tôi thấy vui vẻ và treo ở cửa buồng tôi một tấm bảng, cấm không cho hai người vào thăm một lượt. Vì chỉ có cơm hôm nay mới là thứ cơm ta có ăn được. Bà nói với tôi: "Tôi tuy làm bếp giỏi, nhưng hồi chúng tôi ở Georgie, luôn luôn nhà có một người ở, và chưa bao giờ tôi làm trên 12 cái bánh ba tê [40] nhỏ.
Như vậy còn hiệu nghiệm gấp ngàn lần uống ly rượu khai vị, vừa lại rẻ tiền hơn. Chắc bạn chẳng cho là thật? Tôi xin kể một chứng minh. Khi trái tim đạp đều 70 cái trong một phút, thật ra nó chỉ làm việc chín giờ trong 24 tiếng.
Không thể như vậy được. Trong cuốn "Loài người sống bằng gì?", Ông nói: "Vì là y sĩ, tôi có cái vui thấy sự hoạt động chữa được người mắc bệnh thần kinh chân ray run run, tê liệt. Trong thư nói: "Bà mất, cô và cháu thấy nhà vắng hẳn đi, nhất là cô.
Bà không chịu nổi nữa. Tôi chỉ còn một cánh tay, mặt thì miếng trái phá xén một bên, thế mà anh có thấy tôi than không? Nếu anh chẳng nghĩ lại mà bỏ tánh gắt gỏng bực tức, thì không những cửa hàng anh sẽ lụi bại, sức khoẻ, hạnh phúc gia đình anh sẽ tan nát mà rồi anh lại đến mất hết bạn bè". Bạn có giống họ không? Có thể được lắm.
Một nhà trị bệnh thần kinh có danh nhất ở Mỹ là bác sĩ A. Người ta càng chỉ trích, ông lại càng công nhiên tỏ ra không cần. Về sau, viên đốc công thấy Sam vừa nhanh vừa khéo bèn cho anh một việc khác nhiều lương hơn.
Vì tôi lớn con và cặp má phính Nên tôi có vẻ mập. Lúc ấy tôi ở chung với ông. Thử suy xét việc đó xem nào.
Khi mới 20 tuổi, tôi hỏi ý hai người về nghề tôi muốn lựa và bây giờ nhớ lại, tôi thấy rằng hai người ấy đã thay đổi hẳn đời làm việc của tôi. Khi có người hỏi ông đã biết bị phá sản chưa, ông trả lời: "Vâng, tôi có nghe nói như vậy" và tiếp tục dạy học như thường. Khi đi học và lúc ở trường về, tôi ghé vào trại họ, giúp họ bửa củi, vắt sữa bò, cho súc vật ăn uống.
Họ run cầm cập như những kẻ sợ chết vậy. Phải đợi 23 thế kỷ sau, y học mới chịu xác nhận sự quan trọng ấy. Không bao giờ chúng tưởng tượng được rằng chúng mang nợ bố ghẻ chúng.