Tôi không có nghị lực. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo. Mà tôi chỉ cần những người biết điều.
Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi. Lại nói chuyện đi đá bóng. Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết.
Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Xin lỗi nhé, buồn ơi. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi.
Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Này, mày bóc cho chú bao thuốc.
Các anh chị chưa bao giờ dám thế. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Họa sỹ lắc mạnh đầu sang hai bên cho cái cần cổ kêu răng rắc.
Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra. Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Không phải là rứt tung.
Hai đứa rẽ vào công viên ở đầu cầu chơi cầu trượt. Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông.
Con nó thì sinh ra trong đó. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà. Và thường thì tôi giết nhưng không để hắn chết.