Nếu họ, những linh hồn chưa chết, thành công thì thế hệ tương lai, với cái nhìn trung thực và đầy trí tuệ, sẽ nói rằng ngay trước họ là thời kỳ quá độ lớn nhất của thế giới. Bao người làm được sao mi không làm được. Nhưng ông ạ, hòn đảo mà tôi sẽ đưa ông đến có những lạc thú mà ông sẽ phải công nhận.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp… Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.
Vật chất? Bạn đâu có. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Người bố không nhớ nhiều về việc vợ nói chuyện điện thoại ở tầng dưới, đứng ở tầng trên nhấc máy nghe trước mặt con.
Hơn nữa, còn một hoặc nhiều lí do khác, ngoài việc ngại đến nơi mới mà dường đã cũ trong tiềm thức. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Ngoan nào, đợi tao có cơ hội, tao viết.
Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Đơn giản vì tôi 21 tuổi và tuổi này là tuổi đến trường. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé:
Và khi bác xuống đề nghị tôi về giúp bác vì chị cả sắp lấy chồng, lại cũng để đưa tôi vào khuôn khổ, bố mẹ không phản đối gì. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống. Lần sau không thế nữa nhé.
Chả hiểu họ làm thế để làm gì. Tôi e rồi lại nằm nướng đến tận chiều. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Ông anh múc hai gáo nước đổ vào lò than. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. Ông già sắp chết sau nỗi cô đơn bất mãn triền miên. Điều đó làm tôi phần nào yên tâm.
Cháu bảo: Để cho đẹp ạ. Làm thế nào bây giờ? Ngủ hay không ngủ? Thôi, đùa đấy. Nhà văn nhìn vào mắt nàng.