Hồi ấy em thật bướng bỉnh và luôn chọc tức anh. Đúng là thân làm tội đời! Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Không trình bầy nữa. Dù sao việc bị phê bình tôi quá cũng làm hắn nao núng qua tối. Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.
Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Bịt miệng tôi thì không nỡ (không dám nói là không dám). Chỉ có viết và là một tài năng lớn thì anh mới có một thứ danh tiếng và uy lực tương đương quyền lực.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông.
Tinh thần? Bạn góp sự hoà đồng trong những trận bóng, trong những cuộc vui có điều độ. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Không phải bạn không biết reo hò nhưng bạn không có ai là bạn bên cạnh.
Từ chỗ bị cưa cụt, nảy lên những mầm xanh bụ bẫm và nõn nà. Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Bên mép hắn có một miếng băng gạc trắng.
Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Thế vi phạm thì sao nào? Dạ. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh. Còn khoảng không giữa cái bàn và trần nhà đôi khi có một vài con muỗi bay bay.
Nhưng lí trí dạy tim tôi phải muốn. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Nhưng khi ở bên em, anh chỉ còn là một chàng trai với dòng máu nóng trong tim.
Ta không thích nổi cáu. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Tôi đỗ đại học, không tính điểm cộng do bác chuyển hộ khẩu cho từ Hà Nội về khu vực ưu tiên thì thừa ra năm điểm rưỡi.