Có người quay lưng lại ngắm hoa. Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống. Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Tôi là người anh, tôi phải nói gì với nó đây? Tôi hiểu sự ích kỷ và lười biếng việc nhà của nó. Bây giờ đến tiết mục bể sục.
Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Sáng ra hắn bắt đầu xưng hắn. Mọi người vẫn thấy bình thường.
Gọi cậu là cậu em vì cậu em ít tuổi hơn và gọi tôi bằng anh. Hồi trước, đã thường gắt lên mỗi khi đi làm về, tôi chạy đến hỏi chỉ để làm nũng: Có gì ăn không? Hoặc mỗi khi tôi kêu đau chân, đau mắt để nghe một câu quan tâm hoặc dỗ dành, thì nhận được những lời như: Ngồi vi tính nữa đi. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa.
Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Bất cứ cái gì ta vẽ cũng có kẻ khác vẽ được. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy.
Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt. Đây là một sự tham lam. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào.
Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. Rút kinh nghiệm nhé con.