Dần dần, tôi đã thanh toán xong tất cả các món nợ, và có thể ngẩng cao đầu, tự tin lấy lại uy tín của mình như ngày nay. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi đã để mất một cơ hội buôn bán mang lại lợi nhuận rất lớn. Thời vận của con cũng đã đến khi con kiếm được việc làm.
- Bởi vì mỗi ngày số trứng tôi bỏ vào nhiều hơn số trứng tôi lấy ra. Hiện nay tôi đã rất thông thạo việc buôn bán, nhất định tôi sẽ cố gắng làm việc để kiếm nhiều tiền. - Tại sao bà lại lo lắng đến những chuyện điên rồ của ông ấy chứ.
Số còn lại ta sẽ chia đôi. Có phải thế cậu Tarkad? Tiếp theo, Arkad quay sang một học viên mà trước đó đã cho biết làm nghề buôn trứng và hỏi:
Tất cả mọi người đều nhìn quanh và chờ đợi, nhưng vẫn không có ai lên tiếng. Một ngày nào đó, cháu sẽ mua một con lừa để cưỡi. - Theo tôi biết, nghề nghiệp khác nhau thì số tiền thu nhập cũng khác nhau.
– Cháu đã tiếp thu những bài học làm giàu rất tốt. Tuy nhiên, nếu anh muốn giữ năm mươi đồng tiền vàng đó thì phải thật kín đáo và cẩn thận. - Cuộc sống của tôi có hơn gì anh đâu.
Và mặc dù phải trả những khoản tiền thuê nhà khá cao, nhưng ngôi nhà mà họ sinh sống không được rộng rãi và sạch sẽ. - Trong đoàn hầu như ai cũng như thế cả. Tôi thường mua những chiếc áo đẹp, sang trọng để tặng vợ tôi.
Cuối cùng, con đành phải chấm dứt việc hợp tác làm ăn chung với anh ta. - Giàu đến thế kia ư! – Bansir sửng sốt. Tại đây, anh gặp Mathon đang ngồi chễm chệ trên một tấm thảm lớn và thưởng thức bữa ăn do những người nô lệ da đen dọn lên.
Họ xem công việc như kẻ thù. - Hiện nay tôi rất khấm khá! – Anh ta bảo. Cuối cùng, để sinh tồn, con phải bán hết các con ngựa, mấy người nô lệ và cả những bộ quần áo đẹp để lấy tiền mua thức ăn và chỗ ngủ.
Bansir đưa tay chỉ vào dòng người mang nước, mình để trần, mồ hôi nhễ nhại đang lê bước một cách nặng nhọc từ dòng sông phía xa kia lên con đường chật hẹp. Hãy theo tôi vào trong quán, tôi muốn kể cho cậu nghe một câu chuyện trong lúc tôi ăn một chút gì đó. Ông Arad đặt tay lên vai ông và nói:
Vậy anh nghĩ như thế nào về sự may mắn. Nghe giọng trầm tĩnh của Sharru Nada, Hadan Arad Gula im lặng, nhưng không hẳn là đã tin vào điều ông vừa nói. Chờ khi đám đông tản bớt, ông mới tiến đến gần.