Nhưng nó không còn ở đó. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Ông nhắm mắt lại, thấy khuôn mặt vợ, và tự nhủ: Người ta vẫn phải sống khi trên đời còn có người để thương yêu.
Đã bảo chả thích viết đâu. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Mọi người gọi: Ngheo! Ngheo! Tôi không đáp.
Thay cho những sự trống rỗng, bất động của thói quen vật vờ. Đừng lỡ nhiều là được. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30.
Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM. Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.
Hôm qua hứa với bác là 8 giờ vào. Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Và tôi lại muốn khóc vì bất lực.
Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi. Tối, bạn đèo bác vào viện. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Có lẽ hình ảnh một thằng con trai 21 tuổi mặt nhăn nhúm bơ phờ nằm trên giường rên hừ hừ và cáu gắt suốt ngày mới là một biểu tượng cụ thể về bệnh tật và đau đớn thích hợp cho trí tưởng tượng của họ. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa.
Để là một người am hiểu nghệ thuật, biết đàn hát vẽ vời? Bạn chỉ đọc vài trăm cuốn truyện, bập bẹ đánh được bài sòn sòn sòn đô sòn, và không biết đánh bóng một quả táo… Bạn chỉ có bản năng. Trú ngụ trong ấy là đàn cò. Cả đám trông như những chú ở chợ lao động rỗi việc.