Ngôn từ không có gì mới. Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Và rồi họ thả xe tôi ra. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Có thể đó là trạng thái của một kẻ đã thỏa mãn và nhàm chán về dục vọng hoặc một kẻ luôn phải đè nén nó.
Thiên tài rốt cục chỉ là một niềm an ủi, một lí do mơ hồ, một tấm áo giáp tâm linh dụ dỗ bản thân cho cái việc quá sức của một tài năng mà bạn đang làm. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Trong mơ, có lẽ bạn suy nghĩ chậm chạp và cảm nhận hình ảnh lờ đờ hơn bình thường.
Để cả đời chúng ta không phải đeo chỉ một chiếc mặt nạ. Ông cụ bảo ông cụ sống được là nhờ văn của ngài. Nhưng mọi người thì khác.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Không chào mẹ à? Không biết mẹ có thấy một giọt nước mắt của tôi trào ra không. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Có lẽ mình nên im lặng. Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua.
Cho một quả bom, một vụ ám sát hay chơi những đòn tâm lí khiến hắn phát điên. Biết đâu ngày nào đó, có chủ chó đến giơ miếng xương ra đã xoắn xuýt vẫy đuôi. Sao lại xé sách hở con.
Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Tôi khóc vì những đứa trẻ chỉ biết đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet mà không tìm nổi một lí do để hứng thú với những bài học trên lớp. Giữa hiện thực và huyền ảo.