Nhưng người bị mất việc dù sao cũng thất vọng lắm. Không có nụ cười đó, Maurice Chevalier có lẽ còn đóng bàn ghế ở Paris như ông thân và anh em ông. Những lời tôi khen làm cho thầy cao lên được vài phân.
Chỉ có một người đại tài mới giữ vững được địa vị đó". Ông ngắm nghía từng bộ phận nhỏ một, từ nệm ngồi cho tới cái khóa cửa, tới thùng xe, nhất là những chi tiết nào do ông Chamberlain sáng tạo cho tiện lợi, thì ông cứ muốn ghi nhớ lấy và chỉ cho bà Tổng thống, cho nữ Bộ trưởng lao động Perkins và cô thư ký riêng của ông. Thế mà đáng lẽ gây với ông ấy, tôi lại cám ơn ông! Tôi hứa với ông xóa nó đi vì "một người ngăn nắp như ông, tính toán mỗi một cuốn sổ tất là ít lẫn lộn hơn các viên kế toán của tôi phải tính toán sổ của cả ngàn khách hàng".
Chúng tôi ngồi chung quanh một cái bàn tròn. Không khi nào tôi quên được câu trả lời của ông: "Một nhà khoa học không bao giờ dám chứng minh một điều chi hết. Nghe ông giảng giải, tôi nhận thấy ông kiên tâm và công bằng lắm.
Để tôi mang về vẽ lại hết. Khi kíp làm đêm tới, thấy con số, họ hỏi nghĩa gì vậy. Bây giờ tôi hỏi ý trước; nên ông có cảm tưởng rằng chính ông đã sáng tạo ra kiểu mà quả có vậy thiệt.
Tôi đã chứng tỏ rằng ông ấy lầm. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Hai người giỏi nhất trong nghề bán hàng chung nhau viết một cuốn sách về nghệ thuật dụ khách mua hàng.
Nhưng nếu ta đã có tuần nay, ta đã thấy máu chảy, đã nghe tiếng rên la của binh lính bị thương, hoặc hấp hối, thì có lẽ ta cũng không hăng hái tấn công kẻ địch lắm. Tại những cao lâu đó, khách ăn được đãi như người lương thiện, biết trọng danh dự. Kết quả của sự nghiên cứu đó chép trong một cuốn nhan đề là "Nguyên do của bất hòa trong gia đình" do ông G.
Mỗi lần sắp ra sân khấu, ông tự nói: "Ta mang ơn những người tới đây coi ta diễn trò. Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó. Tôi thích môn đó lắm.
Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Đừng bao giờ bảo họ rằng họ lầm. Tôi tự hỏi đối với loài người sao chúng ta không dùng cách hợp lý đó? Tại sao ta không dùng thịt thay cho roi, lời khen thay cho lời mắng? Chúng ta nên theo anh Pete Barlow: muốn khuyến khích ai thì dù người đó tấn tới rất ít, ta cũng nên khen.
Lần thứ ba, họ tiến cử một người khá hơn nhiều, nhưng vẫn chưa được như ý. Lúc đó, đại tá có la lên: "Thưa Tổng thống, thì chính tôi đã khuyên Ngài như vậy không?". Bạn nên nói như John Wesley khi ông thấy một người say rượu lảo đảo ngoài đường: "Nếu trời không thương, thì ta cũng đã như người này".
Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa. Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều. Vậy bạn muốn cho người khác theo ý bạn, xin bạn đừng quên quy tắc thứ tư: "Nên ôn tồn, ngọt ngào, không nên xẵng".