Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao. Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt. Ông ta quát tôi: Đồ ngu! Về đi.
Ông cụ bảo thích nhấm nháp sự đau đớn ấy. Ngại nói là ta mất xe. Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.
Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Và cô bạn ấy phá lên cười. Ai dẫn đi đâu thì tôi đi…
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Khóc xong không thấy đớn đau, chỉ thấy mông lung.
Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Cậu ấy là người tốt. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta.
Chứ không phải hắn leo lên giời. Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Ai ai cũng cần có môi trường để kiếm cơm.
Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Nhưng mẹ ơi, luật không được chia đều. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Lại tắm qua rồi vào phòng xông hơi ướt. Chuyển sang máy mát xa.
Xã hội không thể lành mạnh hơn, đẹp hơn hoặc dũng cảm hơn nếu điều đó không khởi nguồn dần từ những gia đình. Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.