Không phải là rứt tung. Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Ngồi trên bàn, hoàn toàn có thể viết.
Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người. Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.
Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Dường như bạn đang trôi trong dòng âm thanh.
Dòng họ nhà mình phải rạng danh… Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Bác gái giọng nhẹ nhàng: Thôi.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.
Càng ngày bạn càng thấy mình nhận thức được nó. Và như thế, em hiện hữu. Lúc đó mình sẽ bảo: Bác ơi, em mất xe.
Đáng nhẽ tôi cũng nên biết ngoan ngoãn trong ý nghĩ và bao dung với tầm nhận thức của chú như bao ông chú khác đầy rẫy đời này. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Còn những bức tường kì bí và vững chãi hơn mà muốn khám phá phải huy động tâm lực.
Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì. Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Tôi hơi chờn sự thân quen hoặc để lại ấn tượng.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Bây giờ thì buôn bán nhiều, lo nhiều hơn, xã hội thực dụng hơn nên hơi khác. Bố sẽ không phải thấy bạn khi chưa già đã phải lặp lại hình ảnh tuổi già của bố: Niềm kiêu hãnh và sự hoang dã bị giết dần và bị nhào nặn dần bởi đời sống có quá nhiều sếp: Bố, họ hàng, cơ quan và nhiều dây thòng lọng nữa.
Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Mà người lấy thì chưa chắc người đã trả. Dùng cứt thì không hay lắm.