Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Tuy nhiên, không phải lúc nào cũng có thời gian mở tủ đọc lại. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Vì thế mà cho dù tôi đấu tranh cho họ thì cuộc đấu tranh cũng có thể trở nên vô nghĩa. Nhưng đây là một trận bóng. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác.
Bạn mới khai thác được một phần nhỏ của mình. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng.
Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho. Nó dường như là phản ứng của sự sở hữu đạo đức và sáng tạo. Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Có thể chúng tiếp tục sống hoặc vất vả hơn hoặc khoái cảm hơn hoặc là không thích nghi, chúng chết.
Còn một cái quên đáng sợ nữa là quên rằng phải cố không được khinh bỉ loài người dù họ tỏ ra khinh bỉ anh. Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Ốm ra đấy mà làm gì.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Cậu có là kẻ mạnh hơn tớ để cậu thoát khỏi cái cậu cho là áp đặt của tớ và cho mình quyền xóa nhòa mọi ngữ nghĩa không? Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.
Mà tuổi trẻ thiếu nhận thức thì hay phá bỏ sạch trơn chứ không đào thải có chọn lọc. Vậy ra là tại những lần như thế này. Cháu nó đang bị đau cơ.
Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả. Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Nhiên liệu? Nói vậy thì chung chung quá. Từng trang, từng trang… Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây?