Howell, giám đốc một ngân hàng ở Wall Street, tự sửa lỗi ra sao. Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. Bạn sẽ cảm thấy khí lực của bạn từ mặt dồn về giữa cơ thể và không còn bắp thịt nào căng thẳng nữa, như một em bé sơ sinh vậy.
Hồi ấy còn là sinh viên y khoa ở trường Montreal, chàng lo đủ thứ: lo thi ra cho đậu, đậu rồi sẽ làm gì, làm ở đâu, sao cho có đủ thân chủ, kiếm cho đủ ăn? Cảnh chết chóc và đau lòng xẩy tới bên hàng xóm. 466 trang để kể lại thuở sinh bình.
Như vậy luôn tám tuần lễ. Bởi vậy tôi chẳng hề cản. Anh biết rằng phần trên đồng hồ đó có dựng hàng ngàn hột cát.
Nếu chúng ta muốn bồi dưỡng một tâm trạng để được yên vui thì chúng ta phải theo quy tắc số một này: Steel, những cuộc hội nghị của ông và các bạn đồng nghiệp thường kéo dài quá. Một trong những tình trạng ghê gớm nhất của đời sống bây giờ là một nửa số bệnh nhân điều trị tại các nhà thương là những người mắc bệnh thần kinh hay loạn óc.
Tại sao chung ta điên như vậy? Điên một cách thê thảm như vậy? Stephen Leacok viết: "Lạ lùng thay cái chuỗi đời của ta. Tôi nhận định những nét đặc biệt của tôi. Rán tỏ ra là một đạt nhân về vấn đề ấy.
Ấy thế, lão đó đã vô tình bảo lỗi cho mình đây. Công việc đó tốn hàng vạn Mỹ kim có mục đích lọc hơi trong lò hết chất dơ, rồi dùng hơi đó để đốt thay than mà không hại cho máy. Chính lúc ta được rảnh rang để hưởng vui thú trên đời và đáng lẽ được sung sướng thì nỗi buồn chán, lo lắng len lỏi vào tâm hồn ta.
Vậy thì ta không có gì đáng than. Suốt một trăm hải lý ở chung quanh không có một sinh vật nào hết. Montaigne, một triết gia trứ danh ở Pháp, dùng câu này làm châm ngôn: "Loài người đau khổ, do hoàn cảnh thì ít mà do ý niệm về hoàn cảnh thì nhiều".
Hai trăm năm nay hãng đã phát đạt vô cùng. Ông là một trong số hàng ngàn người tình nguyện đi gõ cửa từng nhà ở khắp châu thành Nữu Ước để nhắc nhở dân chúng. Quân đội Hoa Kỳ đã áp dụng tắc này.
Nói vậy có phải là nói mò không? Không. Ông ta hỏi: "Vậy giấy tờ về những việc bỏ dở, bác sĩ để đâu?". Tôi có thể kể ra một trường hợp khác nữa, một người bạn gái, cô Lucile Blake.
Rồi ông ghi trong nhật ký: "Tôi không cô độc". Đã chích Péniciline, nhưng nhiệt độ của cháu lên xuống không chừng. Tôi chẳng hề tưởng tượng được sự ấy, nhưng nay, tôi đã nhận thấy thật tôi chẳng có gì đáng than phiền.