Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Có người nhìn bà già, nhăn mặt, bĩu môi. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết. Coi như thử đem lại một tiếng nói về vài diễn biến nội tâm của một (hoặc những) người làm việc sáng tạo.
Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Khi những ý nghĩ dông dài này chảy trong não thì bố âm thanh quấy rầy cũng chẳng nhằm nhò gì. Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào.
Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn. Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi.
Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Cái từ nhân loại đẹp thế mà hay gây phản cảm.
Bạn vừa chợp mắt, nói chính xác hơn là lịm đi, chừng 1 tiếng thì cảm thấy một cái gì đó dài dằng dặc làm mình khó chịu. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào.
Không hút là không hút. Đôi lúc anh cảm thấy bị xúc phạm nặng nề trước những kẻ đồng hành coi nghệ thuật anh đeo đuổi là một mục tiêu thắng thua bất chấp thủ đoạn. Mỗi con người trong Loài Người.
Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Đường phố phía bên kia ném sang tiếng còi xe. Nhưng từng khúc vỉa hè lại nằm trước mặt những tiệm hàng.
Rồi đồng chí công an sẽ hỏi: Anh sở hữu chiếc xe được mấy năm rồi?. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Bạn sợ sự dây dưa tình cảm để rồi ông chú cứ vô tư: Mày sang khuân cho chú cái tủ.