Bằng một giọng cảm động, bà ôn lại những kỷ niệm êm đềm hồi xưa: "Nhà này là kết tinh của biết bao nhiêu năm mơ tưởng. ", "Thầy cho rằng như vậy nên không?". Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi.
Lần này thì ''bị" rồi. Cái thói hay chỉ trích, trách mắng đã làm cho cha thành như vậy đó, thành một người cha gắt gỏng. Người đó chỉ còn làm đủ bổn phận thôi.
Steinmetz là một thiên tài bậc nhất về điện học, nhưng hoàn toàn bất tài trong công việc chỉ huy một phòng kế toán. Địa vị đó rất có lợi cho ông và ông quyết giữ nó. Ông biết rằng sự thất bại đó sẽ làm cho quân phương Nam do ông chỉ huy không sao thắng được quân phương Bắc nữa và sẽ phải hoàn toàn tan nát.
Chữ "tôi" phải đọc nho nhỏ mà chữ "ông" phải đọc lớn tiếng. Người hiến binh đáp bằng một giọng từ tốn: - Phải. Tới mỗi tỉnh, ông đãi các cử tri một bữa cơm trưa hay cơm tối, đem hết tâm can mà bày tỏ thiệt hơn với họ, đoạn chạy biến qua tỉnh khác.
Tôi thích dắt con chó nhỏ của tôi lại nơi đó dạo chơi. Tai hại thay! Khả năng biết nghe đó hình như lại là khả năng hiếm thấy nhất. Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt.
Đó chỉ là lời khen, không hơn không kém, nhưng lời khen đó đã xoay hẳn cục diện đời ông. nhảy chồm chồm lên, vừa chạy lại tôi vừa giơ quả đấm vừa la, mạt sát máy của tôi rồi kết luận: "Bây giờ ông tính ra sao đây?". Và xin ông cho biết, theo ý ông, chừng bao nhiêu tiền thì nên mua".
Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún: Quên mình và thương người. William Jennings Bryan, Tổng trưởng nội vụ, sứ đồ của hòa bình, nóng lòng đi lắm. Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi.
Benjamin Franklin vì dùng nó mà làm cho một kẻ thù biến thành bạn thân suốt đời của ông. Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác. Sau khi cưới, nhà tôi cần kiệm từng đồng và làm ăn cho vốn tôi sinh sôi nảy nở.
Một lần đau cuống họng, tôi lại một nhà chuyên môn trị bệnh đó. Nhưng một hôm ông Amsel dùng một chiến thuật khác, một chiến thuật mà kết quả là bán được một số hàng lớn, được thêm một khách hàng thành bạn thân của ông và sau cùng được nhiều vụ làm ăn khác nữa. Chính ra, dù ông có ý tưởng đó, tôi cũng vẫn có gan dùng ông.
Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Sâu ăn hết bông hồng của tôi. Thầy trả lời tôi rõ ràng từng tiếng một: "Henri Souvaine (ngừng một chút) lầu 18 (ngừng một chút) phòng 1816".