Một người nói rằng sẽ sử dụng phép tàng hình để làm việc thiện giúp người. Tôi quả thật không biết nhiều về nó. Tôi rất kính nể Bob.
Nhưng trong lúc niềm hy vọng của tôi ngày càng mong manh thì thật ngạc nhiên, Apple Tree bỗng tăng tốc. Giờ đây ta cũng phải biết rằng nó đã kết thúc. Cẩn thận hơn, bạn có thể chuẩn bị trước bằng cách tìm hiểu một loạt các câu hỏi, chẳng hạn như là: Khán giả của bạn thuộc thành phần nào? Họ từ đâu đến? Họ có nỗi trăn trở gì không? Sở thích chung của họ? Họ muốn nghe bạn nói cái gì? Họ muốn bạn nói trong bao lâu? (Điều này rất quan trọng!) Và khi bạn nói xong, liệu họ có đặt câu hỏi với bạn hay không?
Bạn thấy đấy, muốn thành công trong cuộc sống thì phải biết cách nói chuyện. Chẳng có gì ngạc nhiên khi điều ngược lại cũng nhiều phần đúng. Nó phóng vù vù như vũ bão trước sự sững sờ của mọi người và về đích trước tiên.
Bản năng sẽ mách bảo bạn nên nói cái gì và cái gì không nên nói. Các nhà chính trị thường có thói quen này, nhất là những lúc bắt đầu. Cha là người mà tôi gần gũi nhất.
Thứ nhất, người nghe khổ sở vì không hiểu nổi. Hai ngàn con người trong khán phòng đã phải chịu đựng một bài nói dở và nhàm chán. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill.
Nói chuyện hài hước thuộc về một phong cách riêng của bạn. Dick Gerstein nhiều năm liền là luật sư ở Miami. Không khí hội nghị rất sôi động.
Anh đã chứng tỏ cho chúng tôi thấy anh thật sự muốn làm công việc này. Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Tất cả mọi người trong khán phòng này sẽ thất nghiệp. Chúng tôi muốn anh phải cho một đề tài nào đó.
Lên sân khấu đi nào! Anh muốn nói gì, muốn làm gì cũng được. Đó là cách mau lẹ nhất để kiếm một kẻ thù lâu dài nhất, nó chẳng ích lợi gì. Nó là một hình thức giao tiếp đàm thoại hết sức tự nhiên.
Và rồi giây phút mà tôi mong đợi đã đến. Đến nỗi trong một bữa tiệc trà ở Nhà Trắng, một quý bà đã nói với ông rằng: Thưa tổng thống, tôi vừa mới đánh cuộc với những người khác rằng tôi có thể làm ông nói nhiều hơn hai từ cơ đấy. Càng tệ hại hơn khi ai đó chia buồn rằng: Bi kịch làm sao, đau đớn làm sao, hay Đây quả là một mất mát khủng khiếp.
Hồi đó tôi chẳng bao giờ dám tặng một chiếc ví tay cho bạn gái! Một quyển sách hay cũng không dám nốt! Nói chi đến chuyện tặng một chiếc ví đầm… Nghe có vẻ vô lý, nhưng quả thật dạo ấy những món quà như thế này được coi là riêng tư và kém tế nhị nếu mang đi tặng. Nhưng hãy thận trọng, nếu ngôn ngữ cơ thể xuất phát từ sự giả tạo hay sao chép gượng gạo thì nó sẽ không có tác dụng. Bạn biết không, tôi như một đứa trẻ lang thang không một xu dính túi, và cứ sáng sớm lại tha thẩn đến cổng đài phát thanh.