Tôi thấy thế là tốt. Sao lại xé sách hở con. Cái bút này vỏ kín như bưng.
Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội. Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Từ chỗ cô ta đến chỗ này đã vài cây số rồi.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên.
Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Còn nữa, chị út có cô bạn thân đôi lúc đến nhà. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn.
Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Ngọn lửa bén rễ rất nhanh. Hôm nay chị bạn ra viện.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Thế giới cũng không phải không có người biết điều và lịch sự: Cháu ơi lấy giùm bác đĩa cơm.
Dẫu bạn biết có những người ở trường hợp tương tự bạn, họ tiếp tục làm việc. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Với cái mà họ có trong tâm hồn, bạn nghĩ phần đông sẽ không coi thường bạn nếu có đủ dữ kiện.
Xã hội loài người thì phải như thế. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.