Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Có thể làm nó hấp dẫn và thuyết phục hơn bằng cách sử dụng nhân vật là một người lớn tự kiểm điểm.
Cô gái bảo: Không. Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Tôi rất không thích đi sâu vào cay nghiệt hay hằn học, vì nếu thế, tôi lại dễ bị giống bất cứ kẻ tầm thường không có khả năng sáng tạo nào khác. Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Sau rồi sẽ tàn sát lẫn nhau để có một kẻ bá chủ duy nhất.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Tất nhiên là không phải ai cũng thế.
Ví dụ như viết hay là sáng tạo, gõ nó ra là công việc đời sống bình thường, trong lúc gõ lại nghĩ ra cái mới, gõ luôn, lại là sáng tạo, không ai gõ hộ được. Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá.
Hiện sinh mong trở lại thời điểm xuất phát của loài người, trước lúc hình thành bản chất. Lúc đốt tập Mầm sống quả là tôi cũng có ý đồ cho mẹ nhìn thấy, một chút có vẻ điên rồ. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Tôi chả thấy thú vị gì cả.
Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời. Quả thực lâu lâu cũng thành quen. Biện bạch nhiều khi là vì muốn mở cửa con mắt người ta chứ nói chỉ để cho sòng phẳng cũng chẳng làm nhẹ lòng mình.