Tôi không muốn đi đâu cả. Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Sau khi diện kiến nốt cái (tạm gọi là) tâm hồn đằng sau nó.
Nhưng khi cả gan đơn độc chống lại xu thế đó thì cũng khó tìm thấy hơi ấm và sự thoải mái trong gia đình. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta.
Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ họ biết cái gì góp phần giết chết họ và họ góp phần gì giết chết kẻ khác. Nhất quyết phải cạo râu. Bác ta không tin đâu.
Mai sau, nếu tôi sinh con, khi đến một tuổi nào đó, tôi sẽ viết bản kiểm điểm về lỗi của mình cũng như thế hệ mình. Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Đây là sự nôn nao của từng tế bào đòi thay đổi trạng thái vận động. Tẹo rồi biết trình báo thế nào đây?
Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng. Trượt theo hai bên má. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Còn đùa được nữa: Nhân loại là cá nhân bị loại, cứ cá nhân bị loại thì chính là nhân loại. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố. Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau.
Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.