Bà nhại dáng đi của ông rồi nghiến răng hỏi ông sao không bắt chước dáng đi lịch sự của bà? Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi là bạn thiết của tôi, dắt dẫn tôi trên con đường chính. Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy".
Tươi như bông hoa, thầy giảng cho tôi nghe tại sao mỗi lần thầy ngừng lại và nói rõ ràng từng tiếng. "Đã từ lâu, chúng tôi ráng làm cho một hãng lớn nọ mua máy của chúng tôi. Vậy ta phải hết sức trổ tài cho họ vừa lòng".
Sau khi theo học lớp giảng của chúng tôi, ông Duvernoy thay đổi chiến lược. Muốn cho một người theo ý ta, thì trước hết ta phải làm cho người đó tin rằng ta là một bạn thân thiết thành thật của họ đã. Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A.
Lỗi của tôi không làm thiệt chút chi cho miền Messachusetts, mà làm cho tôi xấu hổ vô cùng. Y làm đủ tình, đủ tội, dọa đập máy điện thoại, không chịu trả tiền y thiếu, cho rằng công ty tính lộn, kêu nài trên mặt báo năm bảy phen, đầu đơn kiện ở tòa và tại ủy ban các công sở. Mà bị đuổi lại càng không thú chút nào hết.
Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Eliot thì không khó chi hết. Không, ông gợi tới một tình cao thượng và tế nhị: lòng muốn che chở trẻ em.
Sao chúng ta chẳng theo họ, cởi nỗi buồn phiền của ta ở sau cánh cửa rồi hãy vô nhà chúng ta? Biết bao người trong bọn chúng ta, không dám lớn tiếng với một khách hàng, một bạn đồng nghiệp, mà cho sự réo vợ một cách hách dịch tàn nhẫn là một điều tự nhiên. Vừa nói, tôi vừa viết hai điều hại đó trong cột "Hại", rồi đưa tờ giấy cho ông ta và nói: "Xin ông cân nhắc kỹ lưỡng lợi và hại đi, rồi cho tôi biết ông quyết định ra sao". Ông khách hàng làm ra sao? Ông bằng lòng trả hết cả số tiền, một số tiền quan trọng.
Chương một - Trong một cuộc tranh biện không có người thắng kẻ bại Dân tộc nào cũng tự cho mình hơn những dân tộc khác. Mà thiệt vậy, ông nói thay tôi.
Nó vô cùng hiệu nghiệm. "Ông trả công tôi; vậy tự nhiên tôi phải làm vừa ý ông. Người lớn thì kể lể dài dòng những tai nạn, bệnh tật của mình và nhất là những chi tiết trong lúc bị mổ xẻ.
Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó. Có khi, buổi tối, bà già cô đơn đó thèm khát tình thương, lại quỳ bên ông và xin ông đọc cho nghe những đoạn dịu dàng cảm động, mà ông viết vô nhật ký để tặng bà, 50 năm trước. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém.
Các bạn muốn gây thiện cảm không? Hãy làm như con Cún: Quên mình và thương người. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết". Loài người cho tên mình là vinh dự lắm - Cho nên tìm đủ cách truyền nó lại đời sau.