Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Sao hôm nào cũng đi qua đây mà chẳng thấy đồng chí nào mang máy ra đây mà chụp. Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Cái tình cái lí phung phung phí phí bầu bầu bí bí lí nha lí nhí. Ra trường bác khao to. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống. Có đến hàng trăm con.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn.
Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Một con lươn thì chính xác hơn. Gặp ở rất nhiều nơi.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi.
Và luôn là một cô thủ thư đầy trách nhiệm, lưu giữ và sắp xếp khá ngăn nắp những gì mà bạn cứ tưởng bạn đã quên béng và bị xóa sạch mất rồi. Phải có mối quan hệ. Và có một cái đầu luẩn quẩn.
Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Bác gái độ này khá rảnh, hay xem tivi. Cứ như người từ trên giời rơi xuống.
Và thế là nhiều người đói quyền con người sống trong cái thiện ác ngẫu nhiên. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ. Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.
Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Gió se sẽ mang vị mặn.