Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Có một chị vào hỏi mua giấy gì gì đó, không nghe rõ, hỏi lại, à, giấy vệ sinh.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Ông đang nằm trên một cặp đùi trắng muốt! Ông muốn vùng dậy. Giờ ta muốn nghỉ một lúc.
Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Điểm Anh thấp hơn thực lực.
Đó là một niềm an ủi. Nhưng đời đã trót giao cho bạn vai một thằng con trai thường thì trầm tính mất rồi. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Tốt hơn là nên nhập vai. Hoặc biết nhưng không rõ.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Mà đọc để có một cảm giác, góc nhìn khác về đời sống.
Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Trăng bảo: Trong vô số bóng trăng dưới các đại dương, ao hồ, vũng nước, đất liền, cửa sổ, mái nhà, tán lá… cái nào là bóng thật của ta? Cuội bảo: Đồ ngốc! Trăng bảo: Tại sao? Cuội bảo: Đồ ngốc! Ta mà biết ta đã không bảo cô ngốc.
Như một xu thế để sinh tồn đỡ đau đớn. Bạn đã hơi lo sự xuất hiện câu chuyện của bạn ảnh hưởng đến đám cưới này. Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Dù sao cũng có lẽ là một phần của truyền thống.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Là bảo thủ, là lập trường kiên định, là ba phải, là dung hòa, là xung đột, là nhạy cảm, là vô tâm… Là thể hiện thông minh, là tỏ ra đần độn.