Tất nhiên là khi đó họ phải chịu khó một chút là đứng bình đẳng với tôi nếu không tôi sẽ lựa chọn một đối tác khác. Và bạn có quyền viết cái bạn viết. Thế vi phạm thì sao nào? Dạ.
Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng. Chà, bạn múa may quay cuồng một lúc, thằng cướp văng ngay xuống hồ. Mà lại nghĩ về con người.
Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Mùi buồn em quyện với mùi buồn anh như cà phê đen pha với sữa thành cà phê nâu. Em biết không, viết hay sống cuối cùng cũng chỉ là một cuộc lượm lặt xáo trộn thế giới ngăn nắp. Nhưng sự phá bỏ này chỉ là sự phá bỏ vô thức.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Cũng bởi vì chị vẫn giữ được những nét dịu dàng. Nhưng cũng thông cảm với ông ta.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Lát sau tôi lẻn xuống. Ta đâu ham hố thắng thua.
Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi.
Và bạn cảm thấy, nằm ngủ tiếp tiếp có vẻ tốt hơn cho bạn. Cháu vẫn nằm trong chăn. Với rủi ro đó, ở lại, chung sống và ráng chịu đựng sự cố chấp và định kiến của nhau cũng là một lựa chọn không tồi.
Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Tự do hay không là ở mình. Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời.