Mệt và không thích thú. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.
Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Nhà văn quì bên giường vợ. Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Thế là vô số bịch nylông nước được ném xuống tầng dưới.
Người lớn thật buồn cười. Tôi làm độc giả cho tôi. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách.
Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Và xã hội nó đâm ra thế này. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Nàng muốn nói với ta vì biết ta yêu giọng nói của nàng. À nhầm, thế thì chưa xứng gọi là độc giả. Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Bởi nó đem lại một bản lĩnh sơ sơ trước khi bạn bị vứt ra giữa dòng hoang mang. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó.
Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Đầu ta đang bệnh lắm, bỏ bê nhiều quá, không theo kịp tiến độ nữa.