Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Bây giờ bác đang trăm mối lo.
Vì tôi còn rất nhiều việc phải làm. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Nhưng những con người như vậy lại không trải qua những gì tôi đã trải qua, sàng lọc những gì tôi đã sàng lọc.
Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Ở đây, sự bắt buộc của bác cũng tốt, cố điều độ dần đi.
Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Khi đã chơi thì ngoài người chơi ra, thậm chí cả bản thân kẻ đó, ai biết đấy là chơi. Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích.
Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Chắc mẹ không đi được một mình. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật. Đầy là lần vỡ giấc thứ ba hay thứ tư gì đó trong đêm. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Kể cả cái nhàm chán.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Khoảng cách giữa các thế hệ trước tiên là do người đi trước tạo ra.