Trong lúc tập, gặp một người quen nữa. Luôn giúp đỡ bằng cách đánh lừa bạn. Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Trời, thế này thì chỉ khổ cho độc giả.
Tôi nhất quyết không đi. Bởi vì họ bị trò đầu độc âm ỉ của tên phố xá bẩn thỉu làm mụ mị phần nào. Cái chớp mi im veo của nàng đủ làm lắng đọng tất cả.
Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Bác trai nghiện thuốc lào, hứa bỏ mãi không được.
Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Và nó được tái tạo chậm hơn cái được phát ra.
Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia. Nhưng muốn làm một tấm gương thì có.
Không hẳn là bạn mà là những gì bạn viết. Là dông dài, là ngắn ngủi. Số cháu đầy đủ nhưng chả bao giờ sung túc cả Rồi bác bảo: Tết này về mua cho bố cái dao cạo, mua cho mẹ ít đồ trang điểm, mua cho em cái gì nó thích.
Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách. Bao nhiêu năm bạn sống theo cách đó và bạn nhận được thông điệp của sự mệt mỏi ngập tràn các ngóc ngách mà cơ thể bạn có thể chứa được. Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực.
Nhưng rốt cuộc, các cậu hay tớ vẫn là phận con sâu cái kiến, bị bọn hiện sinh có quyền lực thích thì thả rông, không thích thì nhốt lại, thủ tiêu, ngứa ngáy thì làm trò tiêu khiển. Và họ luôn trữ sẵn những nụ cười mỉa mai hoặc lời trêu chọc như dao đâm. Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Khi mà theo luật, bạn thừa tuổi để đi khỏi nhà và họ đuổi bạn ra khỏi nhà.