Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn. Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Và dù thế nào, nó vẫn toát ra sự vô thức trong hoạt động viết có ý thức. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Tiếng tít tít vẫn rót vào tai bạn, khe khẽ khe khẽ.
Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời. Quá nhiều lí do để sống. Thật ra, có gì để mất đâu.
Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Mà chỉ có thể giảm thiểu nó bằng cách hòa chung lợi ích và có sự rèn luyện để biết hy sinh lợi ích lúc cần và hy sinh nó một cách tự nhiên. Em biết lúc ấy anh sẽ phá lên cười và ôm chặt hai mẹ con…
Nói thế nào đây? Khó quá! Tốt nhất là cứ loanh quanh luẩn quẩn. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Chuyện này chả cần thanh minh làm gì.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Bởi cô ta làm giáo viên. Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết.
Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Nó cũng như tình yêu thương. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.