Nhưng bác ta không tin. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.
Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Như thể kéo một con vích lên bờ.
Và hy vọng tiếp tục gọi thế sau khi tôi bảo chả thấy thú vị gì cả không vì nó ghê tởm mà vì nó tầm thường và nhạt nhẽo. Đôi lúc, định kiến giúp phong phú không bị lợi dụng biến thành một thứ rỗng tuếch, sa đọa. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do.
Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Có lương tâm và danh dự chung không? Có đấy. Bao người làm được sao mi không làm được.
Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Ông anh cũng làm theo.
Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Hoặc về sau mới lí giải được. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.
Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Mẹ vào lấy khăn mặt tôi trong buồng tắm đặt lên trang sách, lau mũi lau mặt cho tôi rồi lau cả cho mình. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Ông anh cũng làm theo.
Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó).