Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Có đến hàng trăm con.
Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả. Chà, ta thua hắn, có lẽ. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Ngôi nhà nào cũng mở cửa để bán một cái gì đó. Nhưng như thế chưa đủ.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Bởi em biết hy sinh từ trước anh rất lâu. Mỗi con người trong Loài Người.
Bạn biết sự dịu ngọt của đàn bà là liều thuốc không tồi. Mà không, ngay từ lúc lấy lời khai, đồng chí ấy đã biết tên mình. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng.
Khoảng cách vô hình. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Em muốn cùng anh chạy vòng quanh công viên những buổi sáng tinh mơ. Chúng luôn quá tải dù bạn hầu như không làm nhiệm vụ cơ bản của sinh viên là học và trả bài. Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra.
Đồ của chú toàn thứ lởm khởm quá đát. Có một lí do tôi không thích đi là tiền. Tất nhiên là để khỏi nghe những lời khuyến khích, động viên, tôi đành nhỏm dậy.
Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi. Mỗi người thường chỉ va chạm với một mảnh vỡ trong chiếc gương bạn. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người.