Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. - Cậu có còn nhớ tâm trạng của cậu khi lần đầu đến gặp tớ để than vãn về những nỗi khốn khổ trong việc quản lý không? Theo tớ nghĩ thì khi ấy cậu không đủ kiên nhẫn để nghe hết một mạch những điều này! Nhất là cậu cũng chưa thể ứng dụng tất cả ngay được. Tớ yêu cầu cô ấy nhắc lại tất cả những gì mà tớ đã nói với cô ta khi giao dự án đó.
Thật ra, tớ nghĩ mọi chuyện diễn tiến rất thuận lợi. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. Mỗi cuối tuần, anh thường dẫn các con đi cắm trại hay thong thả đọc một quyển sách nào đó, lắng nghe một bản nhạc và tận hưởng cảm giác yên bình trong khu vườn nhà mình.
Kể từ lúc bước vào phòng, anh luôn tránh nhìn James. Phần việc cộng thêm của một nhà quản lý có vẻ như quá nặng nề đối với James. Tuy nhiên, tớ đã giao cho các nhân viên của mình một số công việc và họ cũng đã làm rất tốt.
Nghe thấy thế tớ cũng cảm thấy an tâm. - Dĩ nhiên rồi? - Jack có vẻ hơi ngạc nhiên - Cậu thắc mắc gì nào? Tuy thế, James vẫn tỏ ra hơi thiếu kiên nhẫn với việc chuẩn bị này.
- Jack tỏ ra rất thú vị với những điều đang xảy ra. Tớ phải cảm ơn cô ấy vì điều đó! - Jones chia sẻ một cách tự nhiên và nhẹ nhàng. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
Giờ đây anh không còn phải chịu vô số những áp lực để có thể đảm đương những vai trò khác nhau trong cuộc sống. - Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. - Jones à, vì sao ngay từ đầu cậu không nói hết luôn một thể? Nếu thế thì có phải tớ đã tránh được bao rắc rối và không phải làm phiền đến cậu nhiều lần như thế không?
Tuần tiếp theo, tình hình công việc diễn ra không được suôn sẻ như trước. Cậu là người có kinh nghiệm trong chuyện này, cậu có thể giúp tớ không? Chắc chắn họ sẽ được lợi rất nhiều nếu am hiểu về nghệ thuật quản lý này.
Chỉ còn một thông tin quan trọng nữa thôi và tớ biết mình có thể nói luôn lúc này. "Ông vui lòng nói cụ thể cho tôi biết tôi đã làm gì để ông phải thất vọng!". Nhân viên của anh cũng thay đổi, họ chuyển từ thái độ vị kỷ cá nhân, trốn tránh công việc sang cởi mở và hòa đồng với tập thể hơn.
Thỉnh thoảng, anh đưa cả gia đình đi ăn tối và dạo phố đến khuya mới về. Nếu không, họ tiếp tục làm rõ ý đó. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ.
- Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. Nó giống như chiếc đồng hồ bị hỏng. - Đây là những thắc mắc của tôi.